Tất nhiên là được, nếu anh trả tiền

Em lấy tiền tư vấn 250.000 đồng/tiếng, tổng cộng anh nói suốt 5 tiếng nhưng vì anh mới thất tình, em khuyến mãi...

Cô ả là một con điếm, tôi đã biết cái sự thật trơ tráo ấy ngay từ lần đầu tiên gặp cô ta. Đêm hè oi nồng sau cơn say của kẻ thất tình, anh bạn đồng nghiệp gọi ả đến để giúp tôi xua tan nỗi đau của một thằng đàn ông thất tình phải đối diện với cái cười ngạo nghễ từ thằng đàn ông được tình - kẻ đã cướp mất người đàn bà tôi yêu đến ngây dại trong hai năm.

Rượu có thể làm mềm nhũn thân thể của con người nhưng với một tâm hồn đang đau thì nó chỉ là những chén sầu hòa tan trong biển tình, người say thì vẫn cứ đau, cứ buồn, thậm chí còn đau, còn buồn hơn người tỉnh. Cô ta theo tôi vào phòng ngủ, thản nhiên và trơ tráo đến lạ, đỡ tôi xuống giường, tháo giày, đôi bàn tay nhỏ thó lần vào những khuy áo sơ mi tôi đang mặc. Giữ lấy đôi bàn tay nhỏ, tôi gằn giọng:

- Em không phải làm gì cả, cứ nằm xuống và nghe tôi nói!
- Tất nhiên là được, nếu anh trả tiền cho em?
Trên khuôn mặt dày phấn của cô ta nở ra một nụ cười khiêu khích.
- Bao nhiêu? Nhiều hay ít hơn một lần làm tình?
Tôi khinh bỉ.
- Tùy theo những gì em phải nghe.
Cô ta in vào trán tôi một dấu son môi, rồi nhẹ nhàng leo lên giường, rúc vào nách tôi như một con mèo. Tôi im lặng, không biết phải nói sao trong hoàn cảnh này, thú thực, đó là lần đầu tiên tôi tiếp xúc với một ả ca ve trong vai trò khách hàng, dù men rượu trong người vẫn nóng ran nhưng toàn thân tôi như tê liệt.
- Em bắt đầu tính tiền nhé, anh nói đi, em sẽ lắng nghe, không cắt lời.

Cô ta đưa chiếc iPhonevỏ mèo kitty màu hồng xinh xắn lên xem giờ rồi tắt máy, nhét xuống dưới chiếc gối tôi đang gối đầu. Cô ta ghé sát vào mặt tôi, tôi có thể cảm nhận rõ hơi thở cô ta phả ra buồn buồn trên má. Bất chợt, hình bóng của em lại ùa về, em cũng thường nằm sát tôi như thế, rồi thì thầm vào tai tôi những câu nói yêu thương. Bất giác, từ khóe mắt tôi, những giọt nước mắt theo nhau lăn xuống gối. Tôi thấy em khẽ thở dài, nép sát mình vào người tôi.

Hít một hơi dài, tôi bắt bầu kể từ lần đầu gặp em - đàn bà 30 nổi loạn, người đã nâng trái tim tôi rồi bóp chặt trong ánh mắt khiến nó vỡ tan thành nghìn mảnh. Theo lẽ thường, tôi phải gọi em là "chị lớn" nhưng đối với tôi, em mãi chỉ là một cô gái mong manh, cần một vòng tay che trở, em đã đánh cắp trái tim của thằng kỹ sư mới ra trường điệu nghệ như trong điện ảnh. Em có thể rượu chè bừa phứa đến say mèm trong buổi offline đầu tiên, luôn làm người bảo vệ vững chắc cho những cô gái khác. Với em, yêu là không câu nệ tuổi tác hay danh vọng, không phải là lệ thuộc, gò bó, em tôn trọng người khác và khi không nhận lại được sự tôn trọng như thế, em sẵn sàng lên tiếng.

Ngày được ôm em trong vòng tay, được nghe một tiếng "anh" từ khóe môi cong cong của em, tôi đã thầm nhủ đó sẽ là người đàn bà cùng tôi đi suốt cuộc đời. Nhưng cái hạnh phúc mỏng manh như ly rượu vang tôi nâng niu suốt hai năm đã bị chính tính gia trưởng của tôi làm đổ, đã hơn một lần tôi to tiếng bắt em phải thế này thế khác và điều ngu ngốc ấy đã vô tình đẩy em đến bên một thằng con trai khác, dù tuổi đời bằng nhau nhưng chín chắn hơn tôi. Câu chuyện kết thúc bằng nụ cười chiến thắng ngạo nghễ của gã trai bước ra cùng em từ studio ảnh cưới, nụ cười xoáy tim tôi như một mũi khoan khiến tôi choáng váng, để tôi nhận ra tôi vĩnh viễn chỉ là một thằng đàn ông thất bại trong sự nghiệp và trong cả tình yêu.

Đúng như lời khẳng định, cô gái điếm lặng thinh nghe tôi kể hết chuyện tình mình bằng những câu nói ngu ngơ chắp nối vào nhau, cho đến khi tôi ngừng hẳn thì đã gần 6 giờ sáng. Cô ả buông một câu thờ ơ:
- Khi mới lớn thường mê gái xì tin, ngây thơ; thanh niên thích chân dài; dở ông dở thằng mê gá già; trung niên lại khát chân dài; hơn tuổi và đến khi về già lại khao khát được ấp ôm cái ngây thơ, hồn nhiên của gái 17. Quy luật chung là vậy chứ đâu riêng gì anh. Mà cũng đúng thôi, đến anh còn chán bản thân anh thì trách gì người ta.

Cô ta ngồi dậy, vén mớ tóc dài màu hung hung bới thành một búi cao, chỉnh lại quần áo. Men rượu trong người đã hết từ lúc nào, tôi hơi ngạc nhiên trước câu nói thạo đời của cô gái có gương mặt còn khá trẻ. Thấy dáng bộ sửa soạn ra về của cô ta, tôi vội hỏi:
- Anh phải trả cho em bao nhiêu?
- Em lấy tiền tư vấn 250.000 đồng/ tiếng, tổng cộng anh đã nói suốt 5 tiếng đồng hồ nhưng vì anh mới thất tình, em khuyến mãi, hai tờ 500.000 đồng được rồi. Cô ta nhoẻn cười, đôi mắt hơi híp lại.

Tôi mở ví, đưa tiền cho cô gái, bối rối nói:
- Xin lỗi vì đã khiến em mất ngủ, lần sau nếu cần tâm sự, anh tìm em được chứ?
- Mất ngủ?
Cô gái lăm ra cười ngặt nghẽo trước câu nói ngây thơ của tôi.
- Buổi tối với loại người như em không phải là để ngủ đâu, bây giờ em về nhà đánh một giấc ngủ dưỡng sắc vẫn kịp anh ạ! Còn lần sau, nếu có nhu cầu, anh cứ gọi em, nhưng không còn khuyến mãi nữa đâu nhé!
Cô ta nháy mắt tinh nghịch. Cầm trong tay chiếc điện thoại cô gái vừa lưu số cho tôi, cái tên "Trinh d.vu" khiến tôi thấy hơi buồn cười và thương hại cho cái tên đẹp đẽ mà cuộc đời lại vấy bẩn của cô ta.

Sau lần đó, tôi có hẹn gặp Trinh hai lần ở quán cafe vắng bên hồ Trúc Bạch, một lần sau đám cưới của người tôi yêu, một lần nữa khi tôi thấy quá chán nản với mớ công việc hỗn độn hàng ngày, cô ta đều lắng nghe một cách chăm chú, đăm chiêu rồi kết luận bằng những câu chua chát, vẫn với mức phí 250.000 đồng cho một giờ đồng hồ. Mỗi lần gặp, trông em một khác, khi thì như một cô gái ăn chơi với bộ đồ bó khiêu gợi, khi lại hiền hòa với mái tóc tết Hàn Quốc và chiếc váy maxi dài.

Lần thứ 4, tôi gọi Trinh đến nhà trong lúc đầu óc còn choáng váng sau một cơn say trong cuộc nhậu với đối tác của công ty. Ban đầu, tôi có ý định vui vẻ với cô ấy một đêm nhưng đến khi cô ấy bước vào, ý định ấy tan biến từ lúc nào, chúng tôi cùng nằm xuống giường, song song với nhau, thở dài. Cuối cùng tôi cất lời:
- Kể cho anh nghe về em đi, anh muốn biết nhiều hơn một cái tên và 10 số điện thoại xếp cùng nhau.
- Yêu cầu lạ lùng đấy nhưng cũng được thôi, nếu anh trả cho em một cái giá thích hợp.
- Tất nhiên rồi, coi như đây là món quà xa xỉ anh thưởng cho mình.
- Được rồi, em sẽ kể, tin hay không thì tùy anh. Em từng là sinh viên đấy, cùng thời với anh và thậm chí còn lớn hơn anh một tuổi.
- Vậy sao em lại đi làm cái nghề này?
Tôi bần thần hỏi.
- Rồi em sẽ kể, anh cứ nghe đã. Đỗ đại học rồi, dù chỉ là một trường làng nhàng nhưng bố mẹ tự hào lắm. Em lên Hà Nội học, họ lo cho em không thiếu một thứ gì, em có xe máy, có quần áo đẹp, có điện thoại đắt tiền, chỉ khác các bạn thủ đô một điểm là em ăn cơm bụi và ở nhà thuê. Học được một tháng, em yêu một công tử Hàng Đào, anh ta chiều em ghê lắm, ngày nào cũng đưa đi ăn, cuối tuần đi shopping, đi chơi cùng nhóm, được một thời gian, chúng em cãi nhau rồi chia tay.

Em quay sang cặp với một anh công tử tỉnh lẻ, anh ta có nhà Hà Nội nên chẳng bao lâu bọn em dọn về ở cùng nhau. Anh này xấu trai một chút nhưng yêu em ghê lắm, đưa em đi khắp nơi, kể cả những bữa tiệc lớn liên quan đến vấn đề làm ăn của gia đình. Qua vài lần như vậy, em quen một đại gia nhà đất, đàn ông thành đạt, có sức hấp dẫn hơn hẳn những công tử khù khờ. Em xách vali lên xe ông ta, mặc anh chàng kia kêu gào, quằn quại.

Em bỏ học, bố mẹ mắng mỏ, lên tận đây tìm, em cãi, ông già "từ" em luôn, thế là hết. Từ giờ phút ấy, sự nghiệp làm gái bao của em bắt đầu, cứ lăn từ đại gia này qua giường ngủ của đại gia khác, cho đến một lần bị "sư tử" nhà đại gia xe hơi cầm kéo thợ may xén tóc và một cơ số những cái tát vào mặt, em hãi quá, không dám về căn nhà ông ta thuê cho em để lấy đồ nữa. Cứ lang thang ở chỗ mấy đứa bạn cùng nghề mãi cũng không được, chúng nó giúp em thuê một căn nhà cấp 4, túng quá, em ra đường bắt khách.

Em đẹp nên khách đông, ai ngờ bị ma cô với bọn ma cũ ở đó "giã" cho một trận, nằm nhà đến nửa tháng trời. Rồi em nghĩ ra một cách, em đẹp thế này, lại có học, hồi đó ai cũng nói em thông minh cơ mà, em phải có cách kiếm tiền riêng chứ. Thế là em chụp ảnh thật sexy, vào quán net lập một blog rồi bắt đầu bắt khách qua mạng. Em diễn giỏi lắm, khách thích dạng con gái nào em cũng chiều được hết luôn đó, từ gái hư đến gái ngoan, gái công sở đến học sinh, em cứ xem phim rồi học theo thôi. Đến bây giờ, anh thấy nè, em chỉ đi với khách quen, đi taxi đi làm, mưa không ướt mặt, gió không bù đầu nhé!

Cô ấy kể lại quá khứ "oai hùng" của mình bằng giọng tỉnh bơ.
- Tại sao em có tiền rồi mà vẫn theo cái nghề này?
Tôi xót xa.
- Vì em chưa có thật nhiều tiền.
Cô ấy quay lại, nhìn xoáy vào mắt tôi.
- Em cần tiền để mở shop áo cưới, một shop áo cưới chỉ toàn màu trắng thôi, em thích màu trắng lắm!
- Thế sao anh chẳng bao giờ thấy em mặc đồ trắng dù da em rất đẹp?
- Vì em "bẩn", không xứng với màu trắng, em sợ màu trắng cũng ghê tởm em giống như anh.
Cô ấy quay mặt về phía khác.
- Sao em lại nói như thế, anh chưa bao giờ xúc phạm em?
- Anh không dám ngủ với em, anh khinh bỉ vì em bẩn thỉu, em là một con điếm.
Tiếng cười khô khốc thoát ra cùng câu nói đầy mỉa mai của cô ấy.

Tôi chết lặng, quả thật cái suy nghĩ ấy đã hơn một lần luẩn quẩn trong đầu tôi. Chúng tôi lặng thinh, nằm bất động như hai xác chết trên chiếc giường gỗ ép rẻ tiền trong căn nhà chật chội, chỉ có những tiếng thở khẽ khẽ đồng vọng trong không gian. Tôi chợp mắt lúc nào không biết, khi tỉnh dậy, Trinh đã ra về, trên chiếc gối bên cạnh tôi là một tờ giấy nhỏ với dòng chữ tròn trịa: "Anh còn nợ em 1,5 triệu cho lời tâm sự tối qua".

Sự tò mò về cô gái ấy cứ lớn dần lên trong tôi. Lân la hỏi thăm anh bạn đồng nghiệp, tôi mới ngã ngửa người, hóa ra chàng trai trong mối tình thứ hai - người đã đắm đuối vì Trinh trong suốt một thời gian dài, chính là anh ta. Anh ta kể cho tôi nghe về Trinh với đôi mắt đăm chiêu trong làn khói thuốc. Cô ấy có cá tính thật lạ, dửng dưng với cuộc đời, ngọt ngào với những ai cô ấy cho là con vật nhưng lại khắc nghiệt với những ai cô ấy cho là con người.

Khi mới quen anh ta, cô ấy còn rất ngây thơ, luôn cho rằng bản thân là bề trên, đem tình yêu ban phát cho những người đang van vỉ dưới chân và chẳng biết từ bao giờ, Trinh phát hiện ra đồng tiền có vị trí cao hơn cô ấy. Cô ấy bắt đầu hứng thú với cách làm chủ những đồng tiền... Đưa ngón tay trỏ lên đẩy gọng kính trắng, anh ta hít một hơi thật sâu, đứng dậy trả tiền cho hai tách cafe đang gần cạn trên bàn.

Tôi hiểu được cái xót xa trong lòng anh ta, người đàn ông cố gắng dùng tiền - thứ anh ta có đầy tự tin để thuần hóa một người đàn bà nhưng rồi, anh ta mất người đàn bà ấy cũng chính vì những đồng tiền. Với anh ta, cô ấy trong quá khứ là một vết thương hằn sâu, còn với tôi, cô ấy trong hiện tại là một loại ma túy nhẹ, cho tôi cảm giác thanh thản.

Hẹn gặp cô ấy lần thứ 5, chúng tôi cùng vào khách sạn, chỉ là tôi muốn có một không gian thoải mái hơn cho Trinh trong cái nóng nực của ngày hè, cũng dành tặng cho bản thân một vài phút tận hưởng cái mát mẻ của điều hòa thay cho căn phòng chật hẹp với chiếc quạt kêu sòng sọc hay cái cảnh chui rúc như chuột trong lán trại công trường. Lần này tôi không có chuyện gì đặc biệt, chỉ đơn thuần muốn được nghe tiếp câu chuyện đời của cô ấy mà thôi.
- Anh chắc chắn là anh muốn bỏ tiền ra để nghe những thứ vô bổ ấy chứ?
- Anh chắc!
Tôi khẳng định.
- Được thôi.
Cô ấy gối lên vai tôi và thì thầm:
- Anh muốn nghe về cái gì?
- Em từng yêu ai chưa?
- Rồi.
- Yêu như thế nào?
- Yêu hết mình.
- Ai vậy?
- Chính bản thân em.
- Hả?
Tôi tròn mắt ngạc nhiên.

- Tại sao anh phải ngạc nhiên như thế? Cả thế giới quay lưng lại với em, chẳng lẽ nào em cũng quay lựng lại với chính mình. Người ta càng chửi bới, càng khinh miệt loại cặn bã xã hội như em thì em càng phải yêu bản thân mình. Đối với con người mà nói, càng yêu bản thân mình bao nhiêu thì càng cảm thấy mình có giá trị bấy nhiêu. Sống làm một vật vô giá trị thì chán lắm nên em chọn cách yêu bản thân mình.

Anh nhìn da em này, tuần nào em cũng đi spa đấy, một tuần chỉ đi khách ba lần thôi, thời gian còn lại phải nghiên cứu tạp chí làm đẹp. Hàng xóm đều nghĩ em bét ra cũng phải là người mẫu vì các cô trên báo cũng chỉ đẹp như em là cùng...

Cô ấy nhỏm dậy một chút, nhìn tôi và cười.
- Làm thế nào để yêu bản thân mình nhỉ?
Tôi nhìn sâu vào đôi mắt thăm thẳm của cô ấy, người ta nói, con gái có đuôi mắt hướng xuống dưới như vậy thường đa truân, có lẽ là đúng.
- Đầu tiên phải học cách tôn trọng bản thân, kiềm chế cảm xúc thôi, phải tự nhìn nhận được thế mạnh của mình để cảm thấy mình có giá trị. Em luôn nghĩ sau này có tiền á, em sẽ thành bà chủ, cửa hàng áo cưới của em sẽ chỉ bán áo cưới do em thiết kế thôi. Thư Kỳ là diễn viên phim cấp ba mà vẫn thành diễn viên nổi tiếng thế giới, thế tại sao em lại không làm được nhà thiết kế cơ chứ? Nếu không tự đánh lừa trí thông minh như thế, em đã đâm đầu vào xe lửa chết lâu rồi.

Cô ấy im bặt, đồng tử nở ra to hơn như đang nhìn về một quá khứ xa xôi, trong tích tắc, tôi vô thức tìm đến làn môi mọng của Trinh.
- Anh quên à, em là ca ve đấy.
Tôi chết sững trước câu nói lạnh tanh ấy, phải rồi, thiên hạ vẫn nói "Đừng nghe ca ve kể chuyện". Chỉ có thằng đàn ông ngu xuẩn như tôi mới bỏ tiền triệu ra để nghe một người đàn bà đẹp đẽ, đỏng đảnh, cao ngạo nhưng cũng chỉ là một con điếm cao cấp ấy kể về những thứ viển vông.

Từ lần đó, tôi quyết định rời bỏ "cơn nghiện xa xỉ" ấy và tự cười cho cái xã hội bộn bề này khi người ta phải bỏ tiền ra thuê một người nghe ta nói, để tự thỏa mãn cái nhu cầu được sẻ chia. Bẵng đi một thời gian dài, tôi vô tình bắt gặp ảnh Trinh trên trang báo mạng nhưng không phải là thông tin về nhà thiết kế trẻ tài ba mà là thông báo tìm người nhà của một nạn nhân trong vụ tự sát trong căn chung cư cao cấp. Trang báo viết cô ấy tự tử bằng thuốc ngủ, trong bộ đồ xám tro, trên tường là bộ soire trắng muốt được làm tỉ mỉ bằng tay, tấm đệm cô ấy nằm được trải bằng những tờ 500.000 và những tờ đô la lạnh gai người. Có lẽ, cho đến phút cuối đời, cô ấy vẫn không đủ tự tin để khoác lên mình màu trắng tinh khôi.

Tôi và anh bạn đồng nghiệp tìm đến cơ quan điều tra đang thụ lý trường hợp của Trinh. Người ta nói nguyên nhân dẫn tới việc tự sát của cô ấy là do trầm cảm, những cảm xúc dồn nén qua bao nhiêu năm đã biến thành liều thuốc độc, ăn mòn từng tế bào cô ấy. Chúng tôi đến nhìn mặt Trinh lần cuối trước khi người thân đưa cô ấy về nhà. Bên quan tài Trinh là hai người trung niên với mái tóc bạc, người đàn bà sụt sùi bên tấm áo quan lạnh giá, người đàn ông tóc bạc trắng với những nếp nhăn trên nền da sạm, giọng ông run rẩy:
- Ngày xưa con bé học giỏi và ngoan lắm!

Anh bạn tôi bật khóc. Tôi lặng người, phải rồi, ranh giới giữa ngoan và hư, tốt và xấu mong manh lắm, chỉ lỡ một bước cũng đủ làm xoay chuyển cả cuộc đời. Em nói em yêu bản thân mình, vậy sao em lại khắc nghiệt với sinh mạng mình như thế?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét