Anh ta trơ tráo nói với tôi rằng "Em đã cho anh rồi thì chiều bố anh một lần cũng có sao đâu".
Khi đọc bài của tác giả Minh Nguyệt với tâm sự: “Bồ của chồng trơ trẽn tới tận nhà để lấy tiền phá thai”
mà tôi chẳng mấy kinh hãi như nhiều bạn đọc đã comment bên dưới. Bởi vì
những con người trơ trẽn như vậy, tôi cũng từng được người thân, hàng
xóm, bạn bè kể lể rất nhiều. Nhưng chỉ có 1 điều, tôi không bao giờ ngờ
được, người đàn ông mà tôi yêu thương nhất cũng là người quá ư khốn nạn
đối với tôi. Đời này chắc tôi chỉ dám tin bản thân mình và bố mẹ mình.
Ngoài ra, tôi không dám tin bất cứ ai đó nói khác.
Thật sự, khó khăn lắm tôi mới có thể viết những dòng tâm sự này. Nhiều
ngày nay, sau khi sự việc kinh hoàng ấy xảy ra, tôi thật sự bế tắc. Vì
thế, tôi rất cần một lời khuyên thiết thực để vực dậy được tinh thần của
mình mà sẵn sàng đối mặt và sống tiếp. Do đó, tôi xin bạn nào có ý định
ném đá tôi thì đừng buông ra những lời như vậy. Bởi tôi biết để xảy ra
sự việc này, tôi là người sai trước hết.
Tôi và anh yêu nhau tính đến nay đã 4 năm. Chúng tôi đến với nhau khi
tôi học năm cuối đại học. Anh hơn tôi một tuổi và là bạn với cô bạn thân
cùng phòng trọ của tôi. Anh hay đến chơi rồi chẳng biết từ bao giờ tôi
cũng nảy sinh tình cảm.
Tôi và anh yêu nhau tính đến nay đã 4 năm. Chúng tôi đến với nhau khi tôi
học năm cuối đại học (Ảnh minh họa)
Với dáng vẻ thư sinh bên ngoài, lại có học thức nên chỉ mới ra trường
một năm nhưng anh đã làm ở một công ty xây dựng nổi tiếng và cũng leo
lên một chức vụ đáng mơ ước. Vì thế mà khi anh ngỏ lời, tôi chỉ nhìn cái
trước mắt mà đồng ý. Giờ nghĩ lại, tôi thấy mình khổ cũng bởi quyết
định sai lầm này.
Yêu nhau đã lâu
mà chưa thấy anh ngỏ ý lâu dài, khi ra trường đi làm được hai năm, tôi
chủ động bàn bạc với anh tính chuyện cưới xin. Anh ừ đại cho qua rồi bảo
đợi thêm một năm nữa cho anh củng cố vị trí trong sự nghiệp rồi mới
“yên bề gia thất”.
Gia đình anh chỉ
có mình anh là con trai. Mẹ anh mất đã lâu vì bệnh cao huyết áp biến
chứng. Mấy năm yêu nhau, cũng có đôi lần tôi về nhà anh chơi. Những lúc
ấy, tôi vẫn thường thấy dáng vẻ lầm lũi ít nói của bố. Khi ấy, tôi còn
nghĩ vì sớm mất vợ nên ông trở nên khó gần như vậy. Vì thế, khi đã lên
thành phố, mấy lần tôi còn mua thuốc bổ rồi gửi về cho bố anh.
Vì công việc, nên có đợt tôi phải đi công tác trong Nam hơn ba tháng.
Thời gian bạn gái đi công tác xa, anh đối xử với tôi khác hẳn. Anh ít
nhắn tin hay gọi điện. Tôi gọi hỏi thăm anh thì anh chỉ nói qua loa vài
câu rồi anh kêu bận công việc. Tôi cũng sinh nghi và hỏi anh, song anh
bảo mọi chuyện vẫn bình thường.
Chuyến công tác ấy theo lịch sẽ kéo dài 3 tháng 2 tuần. Nhưng rồi vì nhớ
anh và không yên tâm về anh, nên tôi tăng tốc thời gian làm việc và
hoàn thành công việc sớm trước 1 tuần. Vì muốn gây sự bất ngờ cho anh
nên tôi về lại Hà Nội mà không báo trước. Những tưởng anh sẽ vui mừng
đến phát điên lên khi thấy tôi lù lù xuất hiện ở công ty anh. Nhưng
không, khi đứng bên dưới công ty đợi anh, tôi đã nhìn thấy một sự việc
đáng ra tôi không nên nhìn để tim không đau.
Đang đợi dưới cổng công ty anh giờ đi ăn trưa, khi thang máy mở ra, từ
xa tôi đã nhìn thấy anh tay trong tay với một cô gái lạ. Nhìn vẻ quấn
quýt, tình tứ của 2 người, mắt tôi mờ đi. Tôi còn không tin ở những gì
tôi nhìn thấy. Không đủ dũng khí để đối mặt với anh lúc này, chân tôi
lại lùi lại phía sau để anh không nhìn thấy tôi.
Tôi chẳng nhớ mình đã về nhà như thế nào. Chỉ biết tôi đã gọi một chiếc
taxi để đưa tôi về căn phòng nơi anh đang ở. Tôi muốn hỏi cho ra hết sự
tình và muốn nghe lời thú nhận thật lòng từ anh.
7 giờ tối, anh và cô gái đó dìu nhau vào nhà. Anh vừa mở cửa bật đèn
thì khá sốc khi thấy tôi đang ngồi trong căn phòng khách tối om để đợi
anh. Cô ta cũng bước vào và trân trân hỏi tôi: “Chào cô, cô là ai mà ở
nhà bạn trai tôi?”.
Chẳng cần phải
trả lời cô gái ấy, tôi liền giơ điện thoại mình lên cho cô ấy xem hết
những bức ảnh tình tứ, những tin nhắn yêu thương của anh gửi cho tôi.
Càng xem những hình ảnh này, cô gái ấy càng xanh mặt. Và như hiểu ra mọi
chuyện, cô ấy đứng phắt lên và tát cho anh mấy cái trời giáng. Trước
khi ra khỏi nhà, cô ấy còn gào lên bảo: “Anh là một thằng đàn ông lừa
dối. Rồi anh sẽ phải trả giá cho những gì anh đã lừa dối tôi. Ba tôi sẽ
không tha cho anh đâu”.
Ngay ngày
hôm sau, sau cuộc chạm trán 3 người tối ấy, anh đã bị đuổi việc. Giờ tôi
mới biết, cô gái ấy là con của giám đốc nơi anh làm việc. Cứ tưởng tôi
sẽ căm hận anh ta thấu xương tủy vậy mà tôi vẫn mềm lòng khi anh ta nói
lời xin lỗi và cho anh ta một cơ hội mong sửa sai và làm lại từ đầu. Đó
là quyết định sai lầm thứ hai của tôi.
Và cái ngày anh ta lộ bản chất khốn nạn cũng đến. Cuối tuần ấy. biết
tôi đang nghỉ phép, anh ta rủ rê tôi về quê nhà anh chơi. Tối ấy, tôi và
2 bố con anh đã có bữa cơm thân mật, đầm ấm với nhau. Ăn tối xong, 3
chúng tôi còn ngồi uống trà, nói chuyện rất vui vẻ. Tôi nào có ngờ anh
ta dẫn tôi vào thẳng phòng của bố và đẩy tôi về phía ông...
Tôi ê chề không hiểu gì chạy ra khỏi phòng và toan hòng rời khỏi ngôi
nhà ấy. Vừa bước chân ra khỏi phòng khách, tôi đã thấy anh ngồi đó đang
chơi điện tử. Chẳng cần quay lại nhìn tôi, anh lạnh lùng nói: “Em đã cho
anh đời con gái rồi thì chiều bố anh một lần có sao đâu. Đừng trách
anh. Em cũng như bao ả khác mà thôi chứ yêu đương gì. Anh muốn trả thù
em đấy”.
Những ngày phải giam mình trong căn phòng nhỏ này, tôi thực sự thấy hận
tận xương tủy người đàn ông khốn nạn ấy (Ảnh minh họa)
Trời đất như sụp đổ xuống dưới chân tôi khi nghe anh nói vậy. Bao ê
chề, nhục nhã khiến tôi muốn ngã quỵ. Thì ra, anh ta nào có xem tôi là
người anh yêu thương mà chỉ xem tôi như con búp bê tình dục của anh. Và
khi không vừa ý, hận thù, anh sẵn sàng cho người khác dày vò cơ thể tôi
một cách hèn hạ nhất.
Tôi chạy ra
căn nhà ấy với bao uất ức không thể nói với ai. Vì quá nhục nhã và ê
chề, tôi chỉ biết tự trách cứ mình. Tôi cứ khóc nhiều đến nỗi, không thể
đi làm được nên phải xin nghỉ phép thêm 1 tuần nữa.
Mấy hôm nay, thấy con gái đau khổ như vậy, bố mẹ tôi cũng chẳng hiểu
tại sao tôi lại như thế. Rồi họ đoán già đoán non là tôi đã chia tay anh
nên mới thế và càng không dám hỏi han gì chuyện tình cảm của tôi vì sợ
tôi buồn.
Những ngày phải giam mình
trong căn phòng nhỏ này, tôi thực sự thấy hận tận xương tủy người đàn
ông khốn nạn ấy. Tôi đang muốn tìm cách trả thù lại người đã từng là bạn
trai cũ của tôi để anh ta phải chịu đau đớn gấp trăm ngàn lần cái nhục,
cái đau đớn anh ta đã gây ra cho tôi.