Trốn chồng về quê “ăn vụng”

Dù biết đây là cuộc tình tội lỗi nhưng tôi và anh đã không thể che giấu cảm xúc khi ở bên nhau.


0e6a599e5e0422703d56647aa13540fd Trốn chồng về quê ăn vụng

Tôi năm nay 25 tuổi, đã lấy chồng được 5 năm và có một cháu trai 2 tuổi. Con trai tôi rất dễ thương và giống bố như đúc. Chính vì điều đó mà nhà nội rất cưng cháu và yêu quý tôi. Gia đình chúng tôi rất được mọi người ngưỡng mộ vì hai vợ chồng sống rất hạnh phúc, lại luôn quan tâm, lo lắng cho nhau.
Chồng tôi hơn tôi 8 tuổi, anh là một người đàn ông tốt bụng và rất yêu thương vợ. Dù con tôi đã được hai tuổi nhưng anh không cho tôi làm gì hết, tất cả mọi việc trong nhà đều một tay anh gánh vác. Anh chiều chuộng tôi như một bà hoàng, chỉ cần tôi làm một việc duy nhất, đó là chăm sóc con… thế là đủ.
Còn về phía gia đình tôi ai cũng rất thương anh, coi anh như máu mủ ruột rà trong gia đình. Từ khi tôi lấy anh thì gia đình tôi cũng khá giả hơn, đầy đủ hơn. Có lẽ là do tuổi của hai đứa hợp nhau.
Phải chăng vì anh chiều chuộng tôi quá, cho tôi đầy đủ quá nên tôi đâm ra chán chồng. Anh là một người đàn ông giỏi, siêng năng, nấu ăn rất ngon và là chủ của một quán ăn gia đình. Anh làm mọi việc cho tôi có được cuộc sống sung sướng, hạnh phúc… vậy mà tôi đã phản bội anh!
Tôi đã gặp người đàn ông ấy trong dịp về nhà mẹ đẻ để giúp đám hỏi cho anh trai. Anh ấy là anh ruột của vợ anh trai tôi. Anh ít hơn tôi một tuổi và chưa có gia đình. Không hiểu sao mới gặp nhau có mấy ngày mà chúng tôi đã có cảm giác rất gần gũi…
Sau khi kết thúc đám đám hỏi cho anh trai tôi và em gái anh, chúng tôi đã có một cuộc gặp gỡ thân mật trong bí mật. Anh bảo với tôi rằng: “Vừa nhìn thấy em, anh đã có cảm xúc rất lạ” và tôi cũng không che giấu nổi cảm xúc khi nói chuyện với anh!


564ecb5b20e268773175ae42424b90c2 Trốn chồng về quê ăn vụng

Tôi không thể nào quên những phút giây hạnh phúc ngắn ngủi bên anh! (Ảnh minh họa)

Dù rất yêu tôi nhưng anh lại là người sống lý trí. Anh suy nghĩ mọi chuyện thấu đáo và lo lắng cho tôi rất nhiều. Anh lo cho cuộc sống gia đình nhỏ của tôi và bảo rằng: “Nếu chồng em biết được mọi chuyện thì cuộc sống của em sẽ ra sao? Em còn có gia đình, hơn nữa, chúng ta cũng nên sống vì mọi người, vì gia đình của anh trai em, em gái anh. Nếu như mọi người biết được tình cảm của hai đứa mình thì chắc chắn mọi người sẽ không bao giờ tha thứ cho chúng ta đâu“.
Hai chúng tôi đã suy nghĩ rất nhiều và tìm ra phương án tốt nhất là nên rời xa nhau. Nhưng vừa xa nhau được mấy ngày, chúng tôi lại liên lạc, hỏi han nhau trong nhung nhớ… và những cuộc gặp gỡ lại bắt đầu. Vì tình yêu quá mãnh liệt nên chúng tôi đã quan hệ với nhau, trao cho nhau những cảm xúc thăng hoa, hạnh phúc. Tôi cũng không hiểu được vì sao khi ở bên anh, tôi có cảm giác rất lạ, dù thời gian ở bên anh rất ngắn ngủi nhưng tôi có được sự hạnh phúc trọn vẹn.
Chúng tôi đến với nhau được mấy ngày thì lại phải xa nhau. Anh về quê để tổ chức đám cưới cho em gái, còn tôi cũng về nhà mẹ đẻ để phụ đám cưới cho anh trai mình.
Xa anh, tôi sống như người mất hồn. Trong lòng tôi lúc nào cũng nhớ đến giây phút hạnh phúc hai đứa nằm kề bên nhau, lăn lộn bên nhau, trao cho nhau những cuộc yêu bỏng cháy…. tôi không thể nào quên được những phút giây đó.
Rồi anh cũng vô lại Sài Gòn. Và chúng tôi lại được gặp nhau nhưng anh không muốn tiếp tục cuộc tình này nữa. Anh lo cho tôi, lo cho gia đình tôi… vì thế nên anh phải quyết định rời xa, dù trong lòng anh rất yêu tôi.
Ngày anh ra đi, anh nói với tôi rằng: “Chúng ta nên dừng lại. Anh sẽ nhớ mãi những phút giây đó và sẽ đem theo nó đến suốt cuộc đời này. Cho dù sau này anh có vợ thì anh vẫn không thể nào quên được khoảng thời gian ngắn ngủi, ngọt ngào bên em!“.
Còn tôi, khi quay lại với cuộc sống thường nhật của mình, tôi vẫn không thể nào quên được bóng hình anh. Nhưng rồi những lúc đối diện với chồng, nhận những cử chỉ yêu thương, quan tâm, lo lắng của chồng dành cho mình, tôi thấy xấu hổ vô cùng. Tôi thương chồng lắm, tôi thấy có lỗi với chồng rất nhiều… nhưng tôi vẫn không thể nào quên được hình bóng người đàn ông ấy!
Thế là chúng tôi đã rời xa nhau nhưng lúc nào tôi cũng thấp thỏm bởi hình bóng người đàn ông đó. Tôi sợ mình sẽ không thể lo được cho chồng và con tôi một cuộc sống vẹn toàn. Tôi cũng sợ chồng tôi biết được bí mật đó sẽ khinh thường, rời xa tôi… và điều tôi lo sợ nhất là đánh mất cuộc sống hạnh phúc hiện tại!
Xin các bạn hãy cho tôi những lời khuyên đúng đắn nhất để tôi biết được điểm dừng.
Tôi xin chân thành cảm ơn!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét