Đồ Sơn (Hải Phòng) không chỉ nổi tiếng với khách du lịch trong nước mà còn được nhiều người nước ngoài truyền tai nhau. Nơi đây được giới ăn chơi xưng tụng là “thiên đường sung sướng”.
Bắt đầu đoạn đường vào khu 1 đến khu 3 Đồ Sơn, cánh xe
ôm và nhân viên nhà nghỉ nhiệt tình mời chào thư giãn. Tấp nập, sầm uất
nhất là 2 khu “đèn đỏ” tại TĐ 29… (khu 1) và Bộ X… (khu 2) với hệ thống
gần 100 khách sạn, nhà nghỉ, đạt tiêu chuẩn 2-3 sao.
Taxi vừa dừng bánh tại nhà nghỉ AG, khu 2 Bộ X…, lập
tức nhân viên nhà nghỉ sốt sắng chạy đến mở cửa xe rước các “thượng đế”
lên tầng 2. Thoáng chốc, từng tốp 3-4 cô gái được xe ôm đưa đến để các
“thượng đế” lựa chọn. Khi khách đã yên vị trong phòng riêng, một nam
nhân viên chạy xuống dúi vào tay tài xế taxi 120.000 đồng và nói: “Đây
là tiền hoa hồng. Tài xế taxi nào mà chả vậy, cứ đưa được khách đến nhà
nghỉ thư giãn là đếm đầu người ăn tiền, một khách là 30.000 đồng. Đây là
quy định ở tất cả nhà nghỉ”.
Theo Hải (40 tuổi, người địa phương, từng có kinh
nghiệm trên 20 năm trong nghề chăn dắt gái), nguồn “hàng” chủ yếu từ các
tỉnh Tây Bắc, Thanh Hóa, Thái Bình, Nam Định, Phú Thọ và cả miền Nam.
“Không có chuyện lừa, bắt bọn nó (gái mại dâm) đâu, tự nguyện hết cả
đấy. Hầu hết là dân nghèo, muốn có thu nhập cao, kiếm tiền nuôi gia
đình”.
Hải nhẩm tính một ngày nhân viên đi 10-20 chuyến tàu
nhanh, khách làng chơi phải trả 250.000 đồng/lần, chủ nhà nghỉ được
hưởng 150.000 đồng, còn lại chủ nhà chứa và gái 50-50, ăn uống, sinh
hoạt, quần áo đã được chủ chứa lo. Cùng với khoản tiền boa của khách và
thu nhập như vậy, một cô mỗi tháng có thể dành dụm được số tiền kha khá.
Trước khi nhập cuộc chơi, lính mới được đàn chị chỉ
bảo những tuyệt chiêu và phải học lý thuyết qua sách vở và đĩa hình. Các
chủ chứa khuyến cáo gái mới vào nghề phải bắt khách mặc “áo mưa”. Thông
thường, 3-4 nhà chứa thuê một bác sĩ khám bệnh cho các cô gái mỗi
tuần/lần. Nếu cô nào bị phát hiện mang bệnh xã hội sẽ phải nghỉ để chữa
trị đến khi khỏi bệnh mới được đi làm; nếu bệnh khó chữa, lập tức bị
“trả về địa phương”. Đặc biệt, cô nào bị phát hiện sử dụng ma túy thì
phải nhanh chóng rời Đồ Sơn.
Ngay từ đầu, gái mới vào nghề phải tuân thủ quy tắc
không vòi vĩnh xin tiền boa, không động đến tài sản của khách. Các chủ
chứa xác định, nhân viên là “gà đẻ trứng vàng” nên không bao giờ vắt
kiệt sức lao động của họ. Ngược lại, các cô gái được chăm sóc và phải
tuân thủ khá nghiêm ngặt về lịch trình ăn, ngủ và “làm việc”.
Một trong những đối tác của Hải là Tài, chủ nhà chứa
có máu mặt tại khu 1. Tài khẳng định “hiệp hội” (các chủ nhà nghỉ, nhà
chứa) có những nguyên tắc bất thành văn mà đã tham gia cuộc chơi thì
phải chấp nhận. Ở đây, không có chuyện tranh giành gái hoặc dùng tiền
mua gái theo kiểu cá lớn nuốt cá bé. “Gái đã về làm cho nhà anh thì mãi
mãi là của nhà anh, muốn đi nhà khác cũng không nhận, sống làm người mà
chết làm ma nhà đấy”, Tài giải thích.
Hàng tháng, hàng quý, “hiệp hội” có những thông báo về
tình hình giá cả, lưu lượng khách, tình hình an ninh trật tự... Khi
“hiệp hội” đã quyết định lên hoặc xuống giá thì tất cả phải tuân theo.
Chỉ cần một chủ nhà nghỉ nào tự ý hạ giá sẽ phải chịu thiệt thòi, các
chủ chứa khác không điều gái cho nữa. Theo Tài, gần 200 nhân viên được
30-40 chủ nhà chứa điều hành luân chuyển, nhuần nhuyễn như một cỗ máy.
Một trong những nhân tố góp phần quảng bá “thương
hiệu” Đồ Sơn là cánh xe ôm địa phương. Theo Bảy, 36 tuổi, làm nghề xe
ôm, tại đây có gần 200 xe ôm chuyển người, chuyển khách đến các bãi đáp.
Chỉ cần bước chân vào khu 1, nếu khách có nhu cầu, bất kỳ xe ôm nào
cũng có thể đọc vanh vách tên những em “ngon lành nhất” bởi họ ngày nào
cũng chở gái di chuyển như con thoi từ nhà nọ sang nhà kia hoặc từ “căn
cứ” tới “bãi đáp”.
Bà Phạm Thị Hải Chuyền, Bộ trưởng Lao động Thương binh và Xã hội, cho biết hiện cả nước có 115.630 cơ sở kinh doanh dịch vụ có điều kiện với trên 68.000 nữ nhân viên phục vụ, trong đó có 9.700 nữ nhân viên nghi hoạt động mại dâm. |
Theo Người lao động
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét